CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nghìn Năm


Phan_2

Trong đầu Trường Bình xuất hiện bốn chữ ấy. Nàng giãy giụa, muốn ngồi dậy, khi cơ thể lảo đảo không vững mới phát hiện ra mình đã mất cánh tay trái. Nhưng ngạc nhiên là chỗ vết cắt không đau nữa. Cảm giác đau đớn như kim châm lửa đốt, xuyên thấu tim gan tan biến hết. Nàng đưa tay sờ vai, vết thương đã hoàn toàn liền lại, cơ thịt mới lên da non trơn mịn như da trẻ nhỏ, nàng sững người. Nàng ngước mắt lên, vẫn là đôi mắt ấy, cho dù đang nhìn nàng nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác lúc ẩn lúc hiện, không phải đang ở nhân gian.

“Là chàng đã cứu ta?”. Nàng vẫn cảm thấy không thể tin được, rốt cuộc nàng đã hôn mê bao lâu, sao vừa tỉnh dậy vết thương đã liền? Một thanh kiếm đã chặt đứt cánh tay trái của nàng, máu chảy thành sông, nàng gục ngay tại chỗ. Vết thương nặng như vật tại sao bỗng dưng đã khỏi?

“Là nó đã cứu nàng”. Một miếng ngọc bội được thả xuống trước mặt nàng.

Đó vốn là một miếng ngọc không chút tạp chất, vậy mà khi nàng chăm chú nhìn nó, lại thấy nở ra mạng lưới như tơ máu, giống như phút chốc có một đôi mắt thần bí mở ra, yên lặng đối mặt với nàng… Trường Bình cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, lúc mở mắt ra nhìn đã chẳng thấy gì nữa.

Nam tử đó nhìn thấy hết mọi sắc thái khác lạ của nàng, tinh quang lóe lên trong mắt chàng, chàng chậm rãi nói: “Miếng ngọc này có linh tính, có thể trị thương cứu người. Nàng còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”.

Trường Bình đưa tay muốn xem kỹ miếng ngọc, nam tử vội nói: “Không, nàng không được chạm vào nó”.

“Tại sao?”

“Chạm vào rồi, nó sẽ làm tổn thương nàng, tổn thương trái tim nàng”.

Trường Bình vội rụt tay lại, hoàn toàn tin lời nam tử đó nói, không chút nghi ngờ. Chỉ nhìn nó nàng đã cảm thấy đầu đau khó chịu, huống chi là chạm vào? Chỉ là không biết hóa ra trên đời này lại có miếng ngọc thần kỳ như vậy, có thể trị bệnh.

Nàng cúi đầu, một hồi lâu mới nói: “Đa… tạ… đã cứu”. Vốn tưởng rằng chết chắc, lại tìm được sự sống trong cái chết, rốt cuộc đây là may mắn hay bất hạnh?

“Nếu không có chuyện gì, vậy dậy đi, ta dẫn nàng đi”. Nam tử cất miếng huyết ngọc rồi đứng dậy, điệu bộ thư thái, nho nhã vô cùng.

Đôi mắt Trường Bình mơ màng: “Chàng là ai?”.

Chàng là ai? Chàng là ai? Rốt cuộc chàng là ai? Nàng dường như bước vào trong làn sương mù, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn biết phía trước có thứ nàng đang tìm kiếm.

Nam tử quay đầu lại, khẽ nói: “Nàng có thể gọi ta là Phong Thứ”.

Trường Bình đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra mình đang đứng dưới gốc cây ngô đồng, bên cạnh thân cây nước chảy uốn quanh, trong tiết xuân se lạnh của tháng ba trên thảm cỏ bên bờ sông nở rộ những bông hoa dại không rõ tên. Mọi thứ đều an lành giống như ở nơi thế ngoại đào nguyên.

“Đây là đâu?”.

“Đây là ngoại ô, cách Tử Cấm Thành chừng trăm dặm”.

Trường Bình cố ý quay đầu lại nhìn về phía Bắc, không nhìn thấy kim lăng vương điện chim oanh gọi bình minh, không nhìn thấy lầu son thủy tạ người ngọc thổi tiêu, chỉ có dải cầu vồng phía chân trời, bảy sắc đỏ cam vàng xanh lam lục tím, đường cong đẹp đẽ ấy dường như đã khái quát tất cả ý nghĩa cuộc đời này của nàng.

“Ta là Chu Trường Bình, là trưởng công chúa của triều Đại Minh”. Nàng nhìn cầu vồng, giọng nói vừa vô cảm vừa lạnh lẽo.

Phong Thứ nhìn nàng, đáp: “Ta biết”.

“Bây giờ chắc chắn bọn Lý Tự Thành(*) đang cho quân lùng sục tìm ta khắp nơi”.

(*) Lý Tự Thành (1606 – 1645): Nguyên danh là Hồng Cơ, lãnh tụ khởi nghĩa nông dân cuối thời Minh, lật đổ nhà Minh năm 1644, tự xưng Đại Thuận hoàng đế, lập ra triều Đại Thuận, chiếm được kinh thành nhà Minh nhưng sau đó bị quân Mãn Châu tiêu diệt.

“Thì sao?”.

Nàng chăm chú nhìn đôi mắt đã khiến nàng rung động, khẽ nói: “Nếu chàng dẫn ta đi, ta sẽ làm liên lụy tới chàng”.

Trong mắt Phong Thứ thoáng sững sờ, nhưng chàng lập tức mỉm cười: “Không sao cả”.

“Nhưng…”.

“Công chúa”. Chàng mở lời, thần sắc vẫn thản nhiên, nhưng vô hình trung khiến người khác tín phục: “Ta sẽ dẫn nàng bình an tới bất cứ nơi nào nàng muốn tới, mong nàng hãy tin ta”.

“Nhưng, tại sao? Tại sao lại giúp ta như vậy?”.

Đôi lông mi còn dài hơn lông mi nữ tử của chàng lại khẽ cụp xuống, che phủ ánh mắt lăn tăn như sóng gợn.

“Sứ mệnh thôi”. Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng giọng nói của chàng chứa đầy những thứ vô cùng phức tạp.

Trường Bình không hỏi thêm nữa.

Thực ra cũng không khó đoán, xét cho cùng nàng là công chúa của Đại Minh, trong dân chúng cũng có phản đồ tham sống sợ chết, đầu hàng Lý tặc như Khương Tương, Đường Thông, nhưng cũng có những trung thần đầy cốt khí, thà chết không đầu hàng như Chu Chủ Phùng. Còn chàng, Phong Thứ, chắc cũng là một nghĩa sĩ yêu nước?

“Được rồi, bây giờ nói cho ta biết, nàng muốn đi đâu?”.

Đi đâu? Trong lòng nàng bỗng dưng đau nhói, mẫu hậu thắt cổ tự vẫn, Chiêu Nhân chết dưới kiếm của phụ hoàng, còn phụ hoàng đã ôm quyết tâm sẽ chết từ lâu… Chẳng thể quay về Tử Cấm Thành được nữa, tiếng hát ca bên lầu ngọc đã đành đoạn theo gió. Nàng có thể đi về đâu? Trời đất mênh mang càn khôn u ám kiếp sinh vắng lặng, một nữ tử yếu đuối mất nước như nàng, có thể đi đâu?

Một hồi lâu sau, chợt nhớ tới một cái tên, nàng giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng trong cơn tuyệt vọng, ánh mắt sáng bừng, nói: “Thế Hiển! Ta muốn đi tìm chàng, ta muốn đi tìm phò mã”.

Chu Thế Hiển(*) là con trai của Tả đô úy, là phò mã mà phụ hoàng đã chọn cho nàng, nếu không phải vì trận chiến loạn này, hai người đã sớm thành thân. Vinh sủng tuyệt thế đã tan thành mây, phú quý ngút trời đã biến thành khói. Còn chàng, chàng là hi vọng và sự gửi gắm cuối cùng của nàng.

(*) Chu Thế Hiển: Có ghi chép gọi là Chu Hiển, là phò mã của công chúa Trường Bình thời Sùng Trinh triều Minh.

Phong Thứ lặng im nhìn nàng, đáp: “Được”.

Chàng sẽ dẫn nàng đi tìm hắn.

~**~**

Bông hoa ấy, đã đứng giữa cô đơn rất nhiều, rất nhiều năm.

Mùa xuân đến, khi mẫu đơn nở hoa, nó không nở.

Mùa hạ đến, khi sen nở hoa, nó không nở.

Mùa thu đến, khi cúc nở hoa, nó không nở.

Mùa đông đến, khi mai nở hoa, nó không nở.

Năm này qua năm khác, không năm nào nở hoa.

Mẫu đơn hỏi: “Tại sao ngươi không nở hoa?”

Nó đáp: “Ta đang đợi”.

Hoa sen hỏi: “Đợi cái gì?”.

Nó đáp: “Đợi một người”.

Hoa cúc hỏi: “Nếu người ấy không đến thì sao?”.

Nó đáp: “Vậy ta sẽ mãi mãi không nở hoa”.

Hoa mai thở dài: “Vậy ngươi đợi đi. Chỉ e…”. Lời chưa nói dứt, nhưng nó hiểu, hoa mai muốn nói chỉ e mãi mãi không đợi được.

Một lời thành tiên tri.

Nó đã đợi rất nhiều, rất nhiều năm, và thực sự không đợi được.

~**~**~

Bánh xe chuyển động, nệm gấm mềm mại, trong xe thoang thoảng một mùi thơm nhè nhẹ. Dường như quay trở lại Thọ Ninh cung, băng phiến và long diên hương(*) đốt trong chiếc lò sư tử, chăn viền kim tuyến trên giường ngà voi tám thước, vinh hoa gấm vóc dường ấy chỉ thuộc về cuộc sống quý tộc vương thất xa hoa.

(*) Long diên hương: Một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, trước đây được dùng để sản xuất nước hoa, là một hương liệu quý hiếm.

Nhưng chàng kiếm đâu ra cỗ xe ngựa này?

Trường Bình vén rèm, nhìn thấy bóng Phong Thứ đang đánh xe, chàng không dùng roi, chỉ khoanh tay ngồi đó, chú ngựa dường như có linh tính vẫn ngoan ngoãn tiến về phía trước, cần rẽ thì rẽ, cần đi vòng là đi vòng, hoàn toàn không chút nhầm lẫn.

Thật thần kỳ!

Con đường nhỏ quanh co uốn khúc đi về phương xa, hai bên đường cảnh sắc hoang vu, càng đi càng cảm thấy trời đất tĩnh lặng, chỉ còn tiếng vó ngựa.

“Phong Thứ”. Nàng tò mò hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”.

“Giang Nam”.

“Sao chàng biết phò mã ở Giang Nam?”.

Bóng lưng Phong Thứ sững lại, một hồi lâu mới đáp: “Ta biết”.

Trường Bình mím môi, buông rèm xuống. Nàng ngồi tựa vào miếng nệm mềm, nhìn rèm cửa bị gió thổi phất phơ, từng cơn từng cơn, cứ che khuất tầm mắt nàng rồi lại mở ra. Không vui vẻ, cũng chẳng vương vấn, chỉ là một chút hỗn loạn lay động nhẹ cũng làm rối bời trái tim thấp thỏm của nàng.

“Phong Thứ…”. Khi nàng lên tiếng thì giọng nói đã không còn trong trẻo như trước nữa, bỗng nhiên nàng rất muốn thổ lộ điều gì đó, bất luận đối tượng là ai, nhưng mới nói được hai tiếng, xe ngựa đột nhiên dừng lại, cả người chúi về bên phải.

Chuyện gì thế? Trường Bình vén rèm lên lần nữa, thấy phía trước có một người đang nằm. Bóng xanh phía trước cử động, chớp mắt đã không thấy người trên càng xe đâu.

Nàng nhìn thấy Phong Thứ bước tới đỡ người đó lên, hình như cho người đó ăn gì đó, một lúc sau chàng đỡ người đó chầm chậm đi về phía xe. Lại gần mới phát hiện ra đó là một thiếu nữ, đầu tóc bù xù, áo quần rách rưới. Không biết tại sao cô ấy lại nằm ở con đường ít người qua lại này.

Phong Thứ bế cô gái lên xe, Trường Bình nhích sang một bên, mùi chua khó ngửi xộc vào mũi.

“Nàng ta đói nên lả đi”. Chàng nhìn thiếu nữ hỏi: “Nàng cảm thấy đỡ hơn chưa?”.

Thiếu nữ gật đầu, thần thái hoảng loạn lại có chút khó tin.

“Nhà cô nương ở đâu? Ta đưa cô nương về”.

“Ta…”. Thiếu nữ nói một tiếng, khóe mắt hoe đỏ. “Ta… không có nhà. Cha và ca ca đều chết trong chiến loạn, ta và tỷ tỷ sống dựa vào nhau, nhưng tỷ tỷ bị quan binh bắt đi rồi. Ta, ta không biết đi đâu tìm tỷ ấy…”.

Lại là một người không nơi nương tựa. Trường Bình trong lòng thương xót, bèn đưa khăn tay cho thiếu nữ.

Thiếu nữ ngượng ngùng, bất an co mình lại: “Xin lỗi, người tiểu nữ bẩn thỉu, đã làm bẩn xe của hai người…”.

Phong Thứ hơi ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Cô nương cứ nghỉ ngơi đi”. Chàng lui xuống, đóng cửa xe. Xe ngựa tiếp tục thong dong đi về phía trước.

“Xin lỗi…”. Thiếu nữ vẫn xin lỗi. Trường Bình nhìn thấy cô gái đã vô cùng mỏi mệt nhưng vẫn gắng gượng, bèn nói: “Người ngủ đi. Dù có dự định gì cũng đợi tỉnh dậy rồi nói”.

Thiếu nữ nghe xong cảm thấy an tâm hơn nhiều, liền ngủ say. Trường Bình nhìn dung nhan cô gái khi ngủ, lại nhìn Phong Thứ đang đánh xe.

Người thứ hai.

Đây là người thứ hai chàng cứu sau nàng.

Hóa ra, không chỉ mình nàng, mà nhìn thấy ai chàng cũng ra tay cứu giúp.

Thiếu nữ đó tên Tiểu Dung, người Sơn Đông, khi chiến loạn bắt đầu, thiếu nữ theo tỷ tỷ và dân làng cùng chạy loạn về phía kinh thành, với hi vọng, kinh thành sẽ an toàn hơn, ai ngờ kinh thành cũng bị Lý Tự Thành đánh tan. Tỷ tỷ cô ta dung mạo xinh đẹp, bị thủ hạ của Lý Tự Thành bắt đi, cô ta lấy nhọ nồi bôi lên mặt mới thoát khỏi kiếp nạn. Cô ta mới mười bốn tuổi, không có kỹ năng mưu sinh, trong lúc loạn lạc cũng không xin được thức ăn nên mới đói lả ngất bên đường, nếu không có bọn họ cứu chắc cô ta đã chết đói.

Sau khi tỉnh dậy, đôi mắt buồn bã của cô ta mở to: “Cầu xin hai người, hãy thu nhận tiểu nữ. Đừng đuổi tiểu nữ đi, tiểu nữ sẽ không gây phiền phức cho hai người đâu. Tay của vị tỷ tỷ này bị thương, tiểu nữ có thể hầu hạ tỷ ấy”.

Không biết có phải vì câu cuối cùng mà Phong Thứ giữ Tiểu Dung lại hay không, mà quả thực Trường Bình cũng cần người chăm sóc. Từ nhỏ nàng là lá ngọc cành vàng, ngay cả quần áo cũng không biết mặc, bây giờ lại mất một cánh tay, làm gì cũng khó khăn.

Trời dần tối, xe ngựa dừng lại bên đường, trên xe có chuẩn bị lương khô, cũng chỉ là màn thầu trắng rất bình thường, Tiểu Dung ăn ngon lành nhưng Trường Bình ít nhiều cũng cảm thấy khó nuốt. Nàng xuống xe, thấy Phong Thứ ngồi dưới một gốc cây, đánh xe cả ngày lại ngồi bệt dưới đất, nhưng chàng có cách để quần áo không dính bụi.

Phong Thứ nói: “Ta biết nàng ăn không quen, nhưng tốt nhất nàng nên ăn nhiều một chút”.

“Còn chàng? Chàng không đói à?”.

Chàng cụp mắt, lấy ra một ấm nước, đổ một chút lên bánh màn thầu rồi đưa cho nàng: “Thử nếm xem”.

Trường Bình cắn một miếng, vui mừng thốt lên: “Ngọt quá! Chàng biết làm ảo thuật à?”.

Phong Thứ nhìn nàng, ánh mắt trở nên thâm trầm. Không biết tại sao, Trường Bình cảm thấy giây phút này nhìn chàng rất từ bi. Đúng thế, là cảm giác ấy. Nàng nhớ khi còn nhỏ theo mẫu hậu tới chùa của hoàng gia dâng hương, gương mặt của vị cao tăng tóc bạc phơ sau làn khói nhang, mỗi nếp nhăn đều tràn đầy sự từ bi với trần thế. Nàng vẫn còn nhớ khi gặp nàng, vị cao tăng ấy đã ngạc nhiên: “Công chúa rất có duyên với Phật”.

Khi đó, cuộc sống với nàng mà nói là một sắc vàng chói lọi, còn bây giờ, một đêm mưa gió đã gột nó thành trắng bạch như vôi.

Tiếng tiêu mềm mại vang lên, âm luật bình hòa tao nhã, vọng vào tai, cả con tim cũng theo đó mà bình tĩnh lại. Nàng ngồi xuống, lặng lẽ nghe Phong Thứ thổi tiêu. Trong ráng chiều thế này, trong cơn gió nhẹ thế này, thế tục hồng trần dường như đều trở nên xa vời. Nếu như thời gian có thể ngừng lại ở giây phút này, liệu nàng có cảm thấy đây chính là thiên trường địa cửu? Trong lòng bất chợt xuyến xao, Trường Bình ngoái đầu lại, nhìn Phong Thứ chằm chằm, không thể giải thích nổi ý nghĩ trong giây phút vừa rồi rốt cuộc là như thế nào. Nàng loạng choạng đứng dậy, vội vã trở về xe, trên gương mặt vẻ xanh xao khó giấu.

“Hay quá”. Tiếng thán phục trong trẻo vang lên đã cứu nàng. Nàng nhìn thấy Tiểu Dung nhảy nhót lại gần Phong Thứ: “n công, huynh thổi tiêu hay quá”.

Phong Thứ mỉm cười, buông tiêu xuống.

“Có thể dạy muội không?”. Trong đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu nữ ngập tràn sự chờ đợi.

Nhưng chàng đáp: “Muội không hợp”.

Nghe xong Tiểu Dung rất thất vọng, bĩu môi quay lại. Trường Bình không ngạc nhiên khi cô ta bị từ chối như vậy, nhìn bề ngoài Phong Thứ có vẻ dễ tính nhưng trên người chàng toát lên một cảm giác xa lạ, cố tình giữ một khoảng cách nhất định với người khác, người khác vốn không thể nào tiếp cận chàng. Nàng rất muốn hỏi Tiểu Dung rằng tại sao cô ta có thể tự nhiên yêu cầu Phong Thứ như vậy, lẽ nào cô ta không cảm thấy hai người mới quen, chưa hiểu nhiều về nhau sao? Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy thần sắc trên gương mặt Tiểu Dung nàng hiểu đó là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, và hoàn toàn coi đối phương là trời, là đất, là tất cả sinh mệnh. Đột nhiên nàng rùng mình, lẽ nào mình cũng như thế? Nhà tan cửa nát, sau khi tỉnh dậy người đầu tiên nàng nhìn thấy là chàng, suốt dọc đường, dù chàng ít nói nhưng nàng vẫn được chàng chăm sóc chu đáo. Vì thế ban nãy khi nghe thấy tiếng tiêu nàng mới có ảo giác, dường như là bên nhau nơi chân trời, cứ thế mà vượt qua kiếp này.

Trường Bình cắn môi, hạ tấm rèm xoẹt một tiếng che giấu chút cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

~**~**~

Bông hoa ấy liên tục lẩm bẩm: “Tại sao chàng không đến nữa?”.

Mẫu đơn khuyên nó: “Đừng ngốc nghếch nữa, ngươi cứ đợi như thế này đến bao giờ?”.

Hoa sen khuyên nó: “Vì một người có thể mãi mãi không bao giờ tới mà lỡ dở, phí hoài đời hoa, sao phải khổ như thế?”.

Hoa cúc khuyên nó: “So với việc chờ đợi không hi vọng như thế này, thà rằng tích cực làm việc gì đó, người ấy không tới thì ngươi đi tìm”.

Mắt nó sáng lên: “Đi tìm chàng?”.

Nhiều ngày sau đó, hoa mai vui mừng chạy tới báo tin cho nó: “Nghe ngóng được rồi, nghe ngóng được rồi! Ta đã nghe ngóng giúp ngươi được rồi! Hóa ra người ngươi chờ đợi vốn không phải là người”.

“Không phải là người? Vậy là gì?”.

“Người ấy là thần”.

Nó sững lại.

Thần… một từ xa xôi quá.

~**~**~

“Trường Bình”. Hắn gọi nàng, ánh mắt dịu dàng.

“Phò mã”. Nàng vui mừng chạy tới.

Chu Thế Hiển đứng dưới những tán cây, vẫn môi đỏ răng trắng, ngọc thụ lâm phong như xưa, trong thiên hạ chẳng thể tìm được trang nam tử thứ hai tuấn tú như thế.

“Trường Bình”. Hắn đón lấy nàng đang lao về phía mình, khẽ mỉm cười. Và thế là mọi nỗi đau khổ của nàng đều tan chảy trước nụ cười của hắn. Nàng muốn kể cho hắn rất nhiều chuyện, muốn kể cho hắn nghe chuyện mẫu thân nàng thắt cổ tự vẫn, Điền phi, Viên phi và Ý An Hậu cũng đi theo mẫu thân nàng, phụ hoàng nhắm mắt vung kiếm giết nàng, kiếm đi chệch đường, chặt đứt cánh tay trái của nàng… Nàng muốn kể cho hắn nghe nhiều chuyện, nhiều chuyện lắm bởi vì nàng biết hắn rất trân trọng nàng, sẽ yêu thương nàng, sẽ đau xót vì nàng.

Chu lang ơi hỡi Chu lang, trên đời này thiếp chỉ còn lại mình chàng, chỉ còn lại mình chàng mà thôi!

Bỗng giây sau đó, Chu Thế Hiển đẩy nàng ra, trở nên vô cùng lạnh nhạt. Hắn nhìn nàng không chút biểu cảm, nói rành rọt từng tiếng: “Chuyện này không liên quan đến ta, từ nay về sau nàng và ta không còn quan hệ gì nữa”.

Lời vừa dứt bóng hắn đã khuất xa, nàng sững sờ đưa tay ra với nhưng chỉ chạm vào khoảng không hụt hẫng.

Trường Bình giật mình tỉnh giấc, trán đầy mồ hôi. Trong xe tối mờ mờ, nàng vén rèm, bên ngoài trăng sáng vằng vặc, chắc đang là giờ Tý. Nàng theo ánh trăng sáng quay đầu lại nhìn, chỗ bên cạnh trống không.

Quái lạ, Tiểu Dung đi đâu rồi?

Ngay sau đó nàng nhìn thấy ở gốc cây phía xa, Tiểu Dung đang nhón chân bước đến cạnh Phong Thứ, khẽ khoác tấm áo lên vai chàng. Cô ta đứng im nhìn Phong Thứ, còn Trường Bình ngồi trên xe lặng lẽ nhìn họ. Ánh trăng bạc mát rượi, đêm tháng ba, hơi lạnh thấm vào da thịt. Một lúc sau Tiểu Dung mới quay về xe, đang định rón rén về chỗ thì bắt gặp đôi mắt sáng của Trường Bình, cô ta khẽ khựng lại.

“A, tỷ tỷ, tỷ, tỷ tỉnh rồi?”. Ánh trăng soi rõ vẻ ửng hồng và chột dạ trên gương mặt Tiểu Dung, cô ta nói năng lắp bắp: “Muội, muội cảm thấy trời lạnh thế này, ân công ngủ bên ngoài như thế sẽ lạnh lắm, nên, nên mới tự quyết mang tấm áo ra đắp cho huynh ấy, muội, muội…”.

“Ngủ sớm đi”. Trường Bình trở mình, không nói gì thêm nữa. Đối với nàng bắt gặp cảnh ấy cũng là một chuyện xấu hổ.

Tuy nhiên, nàng khó mà ngủ tiếp được. Dường như có thứ gì đó đã bị nàng lãng quên, vì thế mới cảm thấy mất mát; lại giống như có thứ gì đó bị nàng đè nén, trở thành những tâm sự rối bời. Nàng phát hiện ra bản thân mình bắt đầu không nói rõ được nữa.

Mấy ngày sau đó, Trường Bình cố ý giữ im lặng, khi lăn bánh, chiếc xe đã chở cả những rối ren và thăng trầm của thời đại, suốt dọc đường nàng nhìn thấy cảnh tượng hoang phế và lạnh lẽo sau chiến loạn, nhìn những gương mặt mệt mỏi và khắc khổ của bách tính, họ giống như con rối bóng mà nàng xem khi còn nhỏ, lướt qua trước mắt nàng một cách đờ đẫn và lặng lẽ.

Rốt cuộc là ai sai? Phụ hoàng của nàng? Hay Lý Tự Thành?

Lúc hoàng hôn, khi Phong Thứ bắt đầu thổi tiêu, nàng đột nhiên đi về phía chàng, hỏi: “Chàng có biết thổi khúc ‘Lâm Giang Tiên’ không?”.

Phong Thứ ngẩng đầu lên, Trường Bình hỏi lại lần nữa: “Biết không?”.

Chàng dùng hành động thay cho câu trả lời.

Tiếng tiêu uyển chuyển, Trường Bình bắt đầu múa.

Trưởng công chúa của triều Đại Minh vốn là một tài nữ tinh thông âm luật. Dáng mềm mại và điệu bộ linh hoạt của nàng, đã từng làm rung động cung đình, ngả nghiêng thiên hạ. Nàng là cô con gái được Sùng Trinh đế sủng ái nhất, nàng là viên minh châu sáng rực rỡ nhất trong hoàng thất.

Nhưng bây giờ, nàng chỉ còn một cánh tay.

Một cánh tay mà thôi.

Không quay lại được nữa, trăng sáng vẫn như xưa mà người nay đã khác.

“Khóa vàng trùng lâu hoang uyển vắng. Song ca sầu đối thu không. Thủy hoa bặt nẻo biệt vô tong. Ngọc lâu ca nhạc, tiếng dứt lẫn thu phong. Vầng nguyệt chẳng hay nhân sự đổi, đêm tàn còn rọi thâm cung. Ngẫu hoa cùng hướng giữa đồng chung, thầm thương vong quốc, sương đẫm lệ hoa hồng”(*).

(*) Bài từ “Lâm giang tiên” của tác giả Lộc Kiền Ỷ, thời Ngũ đại, bản dịch của Nguyễn Chi Viễn.

Tiếng ca chợt dứt, Trường Bình ngã vật xuống đất, mái tóc đen dài như nước phủ khắp thân thể, nàng run rẩy như đóa hoa tàn.

Phong Thứ buông tiêu xuống bước tới bên nàng. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn nước lệ còn chưa tuôn, chuyện cũ đã qua tan thành mây khói trong đôi mắt thu ấy.

Chàng nhìn nàng, lần thứ hai ánh mắt chàng lộ vẻ từ bi.

Thế là nàng túm chặt lấy tay chàng, khàn giọng hỏi: “Phong Thứ, ta biết chàng y thuật inh, có thể chữa được vết thương lòng của ta không?”.

Phong Thứ đưa tay ra, vừa chạm vào mái tóc nàng liền rụt lại ngay. Chàng có chút do dự.

“Chàng cũng không chữa được, phải không?”. Nàng thất vọng, hạ giọng thút thít: “Đau quá! Phong Thứ, ta cảm thấy đau quá…”.

Những ngón tay do dự của chàng cuối cùng cũng đặt xuống mái tóc nàng lần nữa, chàng khẽ ôm nàng vào lòng, ánh mắt nhìn xa xăm, cũng rất sâu xa.


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches